Nghĩ đến con gái tôi thấy thương nó quá. Lấy chồng khá giả nhưng cũng chẳng được sung sướng luôn phải nghe lời nhà chồng răm rắp.
Tôi là công nhân về hưu mấy năm nay, có 2 đứa con thì thằng lớn vào Nam làm ăn lấy vợ trong đó. Nó bảo khi nào kiếm được nhiều tiền sẽ đưa cả nhà ra ngoài này ở cho gần ông bà nội. Vậy nhưng giờ hai vợ chồng còn không đủ nuôi 3 đứa con, về đây lấy gì mà sống.
Đứa con gái thứ 2 khôn khéo hơn lấy được chồng thành phố rất khá giả. Vậy nhưng người giàu họ sống khác mình, tôi cũng ngại mỗi lần phải gặp ông bà ấy vì luôn cảm giác mình bị lép vế không môn đăng hộ đối.

Con gái đẻ hai lần tôi cũng xuống nhưng chỉ ở bệnh viện 5 ngày thôi vì bà thông gia luôn hỏi:
“Thế mai bà ngoại về à”.
Tôi cũng định chăm con gái lâu hơn vì mang tiếng nhà giàu nhưng nhà họ không thuê giúp việc. Không có tôi thì con bé tự làm hết. Bà ấy cứ đuổi khéo, không lẽ mình lại cố ở.
Con rể tôi cũng ít nói chuyện với bố mẹ vợ. Từ lúc con gái cưới đến giờ được 6 năm nhưng số lần nó về nhà đếm trên đầu ngón tay. Hỏi thì nó bảo:
“Chồng con bận nên mấy mẹ con cũng không được đi”.
Mấy tháng trước ông nhà tôi đau bụng, da vàng vọt, xanh xao, vào viện khám làm các xét nghiệm mới biết bị ung thư gan. Tôi lo lắm, nhà thì hoàn cảnh, có con trâu cũng bán nốt để lấy tiền đưa ông ấy đi chữa trị rồi.
Đợt này sức khỏe chồng yếu hẳn nhưng không có tiền đi viện. Tôi vay nợ khắp nơi, không ai muốn cho mình mượn nữa. Tôi đành nhắm mắt bắt xe xuống con gái. Không dám nói trước với nó là xuống vay tiền đâu chỉ bảo thăm cháu thôi.
Lúc nấu ăn trong bếp, tôi mới dám hỏi:
“Bố con đợt này yếu quá, con có khoản nào chưa dùng đến cho mẹ giật tạm 20 triệu để đưa ông lên viện tuyến trên xem sao”.
Đúng lúc đó bà thông từ đâu lù lù xuất hiện, mặt nặng mày nhẹ:
“Ông thông gia cũng gần 60, đi được rồi chứ chữa làm gì tốn kém. Mà con gái bà còn ăn bám chồng nó kia kìa, làm gì có tiền cho bà vay”.
Tôi ngượng lắm, chưa biết nói gì thì con rể cũng về đến. Con gái tôi nói luôn:
“Mẹ chồng con nói phải đấy mẹ ạ, con làm gì có tiền mà cho vay”.
“Vậy thì thôi con ạ, chiều đưa mẹ ra bắt xe về hỏi thêm vài người trên quê cũng được”.
Lúc tôi gấp đồ trong phòng nghe con rể gằn giọng với vợ nó:
“Động tí vay tiền, nhà cô cứ làm như tôi là cái ngân hàng ấy nhỉ”.
Con gái tôi lí nhí:
“Thì em đã bảo với mẹ là không có rồi”.
Đến chiều con gái đưa cho tôi cái áo rét cũ của nó:
“Thôi thế mẹ về lo chạy tiền cho bố đi, ở đây cũng không giải quyết được gì. Mẹ mặc cái áo ấm đi đường cho đỡ lạnh”.
Tôi không nhận nhưng con bé cứ bắt mặc vào nên cũng đành. Về đến nhà, tôi say xe chẳng để ý nó gọi cả chục cuộc. Mở ra thấy nó nhắn:
“Mẹ cầm tạm 50 triệu con nhét túi trong của áo rồi đưa bố đi viện. Lúc có bà nội với chồng con ở đây không tiện đưa. Đừng giận con nhé”.
Đọc tin nhắn của con gái tôi cứ khóc rưng rức. Nó cũng thương bố mẹ lắm, nhưng vì nhà chồng quá khắt khe nên muốn giúp cũng phải giấu giấu giếm giếm, tội ghê cơ.